Chia sẻ tri thức Đánh giá năng lực Quản trị Nhân sự

Khi nhà quản lý đánh giá sai năng lực của mình và nhân viên?

Khi nhà quản lý đánh giá sai năng lực của mình và nhân viên
Rate this post

Một trong những sai lầm lớn nhất của nhà lãnh đạo không nằm ở việc họ thiếu năng lực, mà ở chỗ họ không nhận ra mình thiếu năng lực. Khi một người có quá ít kiến thức về một lĩnh vực nào đó, họ lại càng dễ tin rằng mình hiểu rõ vấn đề. Đây chính là bản chất của hiệu ứng Dunning-Kruger, một hiện tượng tâm lý phổ biến nhưng ít ai tự nhận thức được. Trong môi trường doanh nghiệp, hiệu ứng này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng: nhà lãnh đạo tự tin vào những quyết định sai lầm, đánh giá sai năng lực của nhân viên và vô tình tạo ra một hệ thống quản lý kém hiệu quả. Vậy làm thế nào để nhận ra mình đang rơi vào bẫy của Dunning-Kruger? Và quan trọng hơn, làm sao để tránh nó? 

Tại sao Hiệu ứng Dunning – Kruger lại nguy hiểm trong quản lý?

Hiệu ứng Dunning-Kruger trở nên đặc biệt nguy hiểm trong quản lý vì nó dẫn đến những quyết định sai lầm có hệ thống, gây ảnh hưởng tiêu cực đến cả tổ chức. Khi một nhà lãnh đạo đánh giá quá cao năng lực của mình, họ không chỉ mắc sai lầm cá nhân mà còn tạo ra một môi trường làm việc kém hiệu quả, làm giảm động lực và cản trở sự phát triển của doanh nghiệp.

Quyết định sai lầm do sự tự tin thái quá

Khi một nhà lãnh đạo hoặc quản lý tin rằng họ luôn đúng, rằng trực giác của họ vượt trội hơn mọi dữ liệu và ý kiến từ đội ngũ, họ dễ dàng đưa ra những quyết định vội vàng, thiếu sự kiểm chứng. Điều nguy hiểm nhất là những sai lầm này không phải lúc nào cũng bộc lộ ngay lập tức. Chúng có thể âm thầm tích lũy, đến khi hệ quả trở nên nghiêm trọng thì việc sửa chữa đã trở nên vô cùng khó khăn.

Sự tự tin thái quá thường khiến nhà lãnh đạo đánh giá thấp rủi ro. Họ tin rằng mình đã có đủ kinh nghiệm để đưa ra quyết định nhanh chóng mà không cần xem xét cẩn thận. Họ có thể bỏ qua những cảnh báo từ nhân viên, xem nhẹ những dữ liệu trái chiều, hoặc đơn giản là không lắng nghe những quan điểm khác. 

Sự tự tin là một phẩm chất quan trọng của một nhà lãnh đạo, nhưng tự tin không có nghĩa là bất chấp thực tế. Một lãnh đạo giỏi không phải là người luôn chắc chắn về mọi thứ, mà là người biết đặt câu hỏi, biết khi nào nên hoài nghi chính mình và khi nào cần tham khảo ý kiến của người khác. Họ có thể mạnh mẽ, dứt khoát trong quyết định, nhưng luôn để ngờ khả năng rằng mình có thể sai. Họ biết cách tạo ra một môi trường mà những ý kiến trái chiều được lắng nghe, những giả định được thử thách, và những rủi ro được tính toán cẩn thận. Đó mới chính là nền tảng của những quyết định sáng suốt và bền vững.

Đánh giá sai năng lực nhân viên

Đánh giá quá cao năng lực của một nhân viên thường dẫn đến việc giao cho họ những trách nhiệm vượt quá khả năng thực tế. Một số nhà quản lý, vì ấn tượng ban đầu tốt hoặc vì nhân viên tỏ ra tự tin, tin rằng họ có thể đảm nhận công việc phức tạp mà không cần hỗ trợ. Hệ quả là nhân viên có thể gặp áp lực lớn, không đáp ứng được kỳ vọng, dẫn đến kết quả kém chất lượng, thậm chí ảnh hưởng đến tiến độ chung của tổ chức.

Tệ hơn, khi một cá nhân không đủ năng lực được thăng chức hoặc giao trọng trách quan trọng, họ có thể mắc phải hội chứng Peter Principle—một lý thuyết quản lý chỉ ra rằng mọi nhân viên có xu hướng được thăng tiến cho đến khi họ đạt đến vị trí mà họ không còn đủ khả năng đảm nhận. Điều này khiến tổ chức có những lãnh đạo yếu kém, dẫn đến sự trì trệ trong đội ngũ.

Ngược lại, đánh giá thấp năng lực của nhân viên cũng gây ra những tổn thất nghiêm trọng. Nhiều nhà quản lý có định kiến với những nhân viên ít nói, không khéo léo trong giao tiếp hoặc không thể hiện bản thân quá nhiều. Họ có thể bỏ lỡ những cá nhân tài năng chỉ vì người đó không chủ động thể hiện mình.

Khi một nhân viên bị đánh giá thấp, họ thường không được giao những nhiệm vụ quan trọng, không có cơ hội thể hiện bản thân và dễ mất động lực. Dần dần, những người giỏi sẽ rời đi để tìm kiếm môi trường tốt hơn, còn doanh nghiệp thì tiếp tục lãng phí nguồn lực quý giá.

Văn hóa doanh nghiệp bị ảnh hưởng tiêu cực

Một nền văn hóa doanh nghiệp lành mạnh dựa trên sự minh bạch, công bằng và hiệu suất thực sự. Nhưng khi nhà lãnh đạo mắc phải hiệu ứng Dunning-Kruger, họ có thể vô tình phá hoại những giá trị cốt lõi này. Hiệu ứng này khiến một số nhà quản lý đánh giá quá cao khả năng của mình.

Khi lãnh đạo thiếu năng lực nhưng lại tự tin thái quá, họ có xu hướng đánh giá sai nhân viên—hoặc đề bạt những người không xứng đáng, hoặc bỏ lỡ những nhân tài thực sự. Điều này tạo ra một môi trường làm việc thiếu công bằng, nơi sự thăng tiến không dựa trên năng lực mà dựa vào sự thiên vị hoặc lòng trung thành mù quáng. Dần dần, nhân viên giỏi mất động lực, còn những người yếu kém lại nắm giữ các vị trí quan trọng, khiến hiệu suất toàn công ty suy giảm.

Không dừng lại ở đó, sự tự tin thái quá của lãnh đạo cũng khiến họ bỏ qua phản hồi từ cấp dưới. Thay vì lắng nghe và điều chỉnh, họ có xu hướng áp đặt quan điểm cá nhân, tạo ra một văn hóa sợ hãi, nơi nhân viên ngại đóng góp ý kiến. Điều này làm giảm khả năng sáng tạo, đổi mới và khiến doanh nghiệp dễ mắc sai lầm nghiêm trọng.

Một tổ chức có thể thay đổi chiến lược, nhưng nếu văn hóa doanh nghiệp bị tổn hại, nó sẽ mất đi nền tảng phát triển bền vững. Chỉ khi lãnh đạo nhận ra giới hạn của mình, biết lắng nghe và đánh giá đúng năng lực đội ngũ, văn hóa doanh nghiệp mới có thể duy trì và phát triển theo hướng tích cực.

Nhà lãnh đạo bị cô lập mà không nhận ra

Khi một nhà lãnh đạo đánh giá quá cao khả năng của mình, họ có xu hướng xem nhẹ ý kiến người khác, ít lắng nghe phản hồi và đưa ra quyết định dựa trên góc nhìn chủ quan. Dần dần, họ tạo ra một khoảng cách vô hình giữa mình và đội ngũ, nhưng lại không nhận ra rằng chính họ là nguyên nhân của sự cô lập này.

Sự tự tin thái quá khiến nhà lãnh đạo chỉ thích nghe những gì họ muốn nghe. Những nhân viên thẳng thắn dần bị gạt ra ngoài, trong khi những người biết cách “nói cho vừa lòng sếp” lại có chỗ đứng. Môi trường làm việc trở nên thiếu trung thực, nơi thông tin truyền lên cấp trên đã bị bóp méo để tránh gây bất lợi. Lãnh đạo tin rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng thực tế tổ chức đang dần mất phương hướng.

Sự cô lập này đặc biệt nguy hiểm vì nó khiến nhà lãnh đạo đưa ra quyết định sai lầm mà không hề nhận ra. Khi khủng hoảng xảy ra, họ bất ngờ trước những vấn đề đáng lẽ đã có thể được ngăn chặn từ sớm. Nhưng thay vì nhìn lại mình, họ có thể đổ lỗi cho nhân viên, cho hoàn cảnh, tiếp tục củng cố vòng tròn cô lập của chính mình.

Để tránh rơi vào tình trạng này, một nhà lãnh đạo thực sự giỏi phải biết nghi ngờ chính mình, chủ động tìm kiếm phản hồi từ nhiều nguồn và chấp nhận những ý kiến trái chiều. Chỉ khi sẵn sàng đối diện với sự thật, họ mới có thể phá vỡ vòng cô lập và lãnh đạo một cách hiệu quả.

Khi nhà lãnh đạo đánh giá sai năng lực của nhân viên?

Khi một nhà lãnh đạo đánh giá sai năng lực của nhân viên, doanh nghiệp không chỉ mất đi cơ hội phát huy tiềm năng của đội ngũ mà còn đối mặt với những hệ quả nghiêm trọng về hiệu suất, động lực làm việc và văn hóa tổ chức. Sai lầm này có thể đến từ sự chủ quan, định kiến cá nhân hoặc đơn giản là thiếu một hệ thống đánh giá khách quan.

Đề cao những người thể hiện giỏi hơn là những người làm giỏi

Trong nhiều trường hợp, những nhân viên nói năng lưu loát, khéo léo lấy lòng cấp trên dễ được đánh giá cao hơn so với những người lặng lẽ nhưng có năng lực thực sự. Điều này dẫn đến một môi trường làm việc mà những người giỏi chuyên môn nhưng ít nói lại không được công nhận, trong khi những cá nhân biết “chiều lòng sếp” lại được thăng tiến. Về lâu dài, tổ chức sẽ bị thao túng bởi những người không có đủ năng lực thực sự để dẫn dắt công việc.

Xu hướng đánh giá nhân viên dựa trên cảm tính

Nhiều nhà lãnh đạo có xu hướng đánh giá nhân viên chỉ dựa trên cảm tính, thay vì dựa trên dữ liệu và kết quả thực tế. Họ có thể thích một ai đó vì tính cách hợp với mình, vì người đó thường xuyên đồng tình với quan điểm của họ hoặc đơn giản là vì ấn tượng ban đầu tốt. Ngược lại, những nhân viên có tư duy phản biện, dám thẳng thắn góp ý lại dễ bị xem là “khó bảo”, dù họ có thể là những người mang đến giá trị lớn nhất cho doanh nghiệp. Khi sự đánh giá không dựa trên năng lực thực sự, tổ chức sẽ thiếu minh bạch, nhân viên giỏi dần mất động lực và cuối cùng rời bỏ công ty để tìm một môi trường tốt hơn.

Không nhìn ra tiềm năng của nhân viên

Nhiều nhà lãnh đạo chỉ đánh giá con người dựa trên những gì họ thể hiện ở hiện tại, mà không nhìn thấy khả năng phát triển trong tương lai. Họ có thể bỏ qua những nhân viên xuất sắc chỉ vì người đó chưa có đủ kinh nghiệm hoặc chưa có cơ hội thể hiện bản thân. Điều này khiến doanh nghiệp lãng phí nguồn nhân lực, đồng thời tạo ra một bầu không khí trì trệ, nơi không có ai thực sự được trao cơ hội để bứt phá.

Khi nhà lãnh đạo liên tục đánh giá sai năng lực của nhân viên, hệ quả cuối cùng là một tổ chức vận hành kém hiệu quả, nơi người giỏi không được trọng dụng và người kém lại nắm quyền quyết định. Nhân viên mất động lực, sự đổi mới bị dập tắt, và công ty dần mất đi lợi thế cạnh tranh. Một lãnh đạo thực sự xuất sắc không chỉ là người có tầm nhìn, mà còn là người biết nhận diện đúng tài năng, đặt đúng người vào đúng vị trí và tạo ra một môi trường mà mọi cá nhân đều có cơ hội phát huy hết khả năng của mình.

Khi nhà lãnh đạo đánh giá sai năng lực của chính mình?

Khi một nhà lãnh đạo đánh giá sai năng lực của chính mình, họ không chỉ tự đẩy bản thân vào những quyết định sai lầm mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến toàn bộ tổ chức. Sai lầm này có thể xuất phát từ sự tự tin thái quá, thiếu phản hồi từ môi trường xung quanh hoặc đơn giản là không có đủ hiểu biết để nhận ra điểm yếu của bản thân. Dù nguyên nhân là gì, hậu quả luôn rất nghiêm trọng.

Ảo tưởng về khả năng lãnh đạo của bản thân?

Một số nhà quản lý tin rằng họ giỏi hơn thực tế, rằng họ có tầm nhìn chiến lược sắc bén, khả năng điều hành vượt trội và sự nhạy bén với thị trường. Tuy nhiên, nếu không có dữ liệu thực tế hoặc kết quả cụ thể để chứng minh, những niềm tin này có thể chỉ là sự ảo tưởng. Khi đó, họ dễ dàng đưa ra những quyết định mang tính chủ quan, áp đặt ý kiến cá nhân mà không dựa trên phân tích thấu đáo. Tệ hơn, họ có thể bác bỏ ý kiến của những người có chuyên môn, dẫn đến những sai lầm khó sửa chữa.

Không nhận ra giới hạn kiên thức của mình

Một nhà lãnh đạo giỏi không nhất thiết phải biết mọi thứ, nhưng họ cần hiểu rõ mình không biết gì. Nếu một người không có nền tảng về tài chính nhưng vẫn cố gắng điều hành chiến lược tài chính mà không tham khảo ý kiến chuyên gia, rủi ro xảy ra sai lầm là rất lớn. Nếu họ không hiểu về công nghệ nhưng vẫn tự tin ra quyết định liên quan đến chuyển đổi số, công ty có thể mất hàng năm trời đi sai hướng. Khi một nhà lãnh đạo không biết rằng họ không biết, họ sẽ dễ dàng mắc kẹt trong vòng xoáy sai lầm mà không có cơ hội sửa chữa.

Đánh giá sai mức độ ảnh hưởng của bản thân

Ngoài ra, việc đánh giá sai mức độ ảnh hưởng của bản thân cũng là một cái bẫy lớn. Nhiều nhà lãnh đạo tin rằng họ có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ, rằng lời nói của họ luôn tạo động lực cho nhân viên, nhưng thực tế có thể hoàn toàn ngược lại. Nếu họ không xây dựng một văn hóa lắng nghe thực sự, nhân viên có thể chỉ im lặng đồng ý mà không thực sự tin tưởng hay tôn trọng họ. Sự mất kết nối này khiến lãnh đạo đưa ra quyết định mà không hiểu rõ đội ngũ đang nghĩ gì, dẫn đến khoảng cách ngày càng lớn giữa cấp trên và cấp dưới.

Cái nguy hiểm nhất khi một nhà lãnh đạo đánh giá sai năng lực của mình chính là họ không nhận ra vấn đề. Khi thất bại xảy ra, thay vì nhìn lại bản thân, họ có thể đổ lỗi cho nhân viên, thị trường hoặc các yếu tố khách quan khác. Điều này khiến họ tiếp tục mắc sai lầm, doanh nghiệp rơi vào tình trạng trì trệ, và những người giỏi trong tổ chức dần rời đi.

=> Lãnh đạo không có nghĩa là phải biết mọi thứ hay không bao giờ mắc sai lầm. Một nhà lãnh đạo thực sự giỏi là người hiểu rõ giới hạn của bản thân, biết khi nào cần lắng nghe và sẵn sàng học hỏi từ những người xung quanh. Họ không cần tỏ ra hoàn hảo, nhưng họ cần có đủ sự khiêm tốn để nhận ra rằng không phải lúc nào mình cũng đúng.

Một nhà quản lý tốt là người biết giới hạn chính bản thân mình

Một nhà quản lý giỏi không phải là người biết mọi thứ, mà là người hiểu rõ giới hạn của chính mình. Sự nguy hiểm lớn nhất của một nhà lãnh đạo không nằm ở chỗ họ thiếu kiến thức hay kinh nghiệm, mà ở việc họ không nhận ra những gì mình không biết. Khi một người bước vào vai trò quản lý với niềm tin rằng họ có thể tự mình kiểm soát tất cả, họ sẽ rơi vào cái bẫy của sự tự mãn, nơi mọi quyết định đều xuất phát từ cảm tính thay vì lý trí, và những sai lầm cứ thế nhân lên theo thời gian.

Hiểu rõ giới hạn của bản thân không có nghĩa là tự ti hay thiếu quyết đoán. Ngược lại, đó là biểu hiện của sự khôn ngoan và trưởng thành trong quản lý. Một nhà lãnh đạo giỏi biết khi nào họ cần lùi lại, lắng nghe ý kiến từ đội ngũ và tận dụng sức mạnh tập thể để ra quyết định chính xác hơn. Họ không sợ việc thừa nhận rằng mình chưa biết đủ về một vấn đề nào đó, vì họ hiểu rằng sự học hỏi không bao giờ dừng lại.

Chính sự khiêm tốn này giúp họ tránh được những quyết định chủ quan, hạn chế rủi ro và tạo ra một môi trường làm việc nơi nhân viên cảm thấy được tôn trọng. Khi nhà quản lý sẵn sàng thừa nhận giới hạn của mình, họ sẽ chủ động tìm kiếm những người giỏi hơn trong các lĩnh vực chuyên môn, xây dựng một đội ngũ mạnh và tạo ra văn hóa doanh nghiệp đề cao sự hợp tác. 

Kết

Quản lý không phải là chứng minh rằng mình giỏi hơn người khác, mà là tạo ra một môi trường nơi đúng người được làm đúng việc. Một nhà lãnh đạo thực sự xuất sắc không phải là người biết tất cả, mà là người hiểu giới hạn của bản thân, sẵn sàng lắng nghe và học hỏi.

Hiệu ứng Dunning-Kruger có thể xuất hiện ở bất kỳ ai, kể cả những người tài giỏi nhất. Điều quan trọng là bạn có đủ tỉnh táo để nhận ra nó hay không. Hãy thường xuyên kiểm tra lại những quyết định của mình, lắng nghe phản hồi từ đội ngũ và luôn giữ tinh thần cầu tiến. Bởi lẽ, sự khiêm tốn và nhận thức đúng về năng lực của chính mình chính là nền tảng của một nhà lãnh đạo vĩ đại.

Author

Vũ Thành

Phone
Zalo
Phone
Zalo